Valentine's Day Wallpapers 2016

Tập sách “BÍ QUYẾT SỐNG ĐẸP”
Do Sr. Maria Nguyễn Thị Hùy, OP thực hiện
THÌ THẦM VỚI BẠN
Bạn thân mến,
Đã là người, ai trong chúng ta cũng đón nhận cách nhưng không hồng ân sự sống từ Thiên Chúa và từ cha mẹ . Hồng ân ấy như những nén bạc được trao gởi để sinh lời, như những hạt mầm cần chăm sóc để lớn lên, sinh hoa kết trái cho đời. Hồng ân ấy có đạt được ước mơ như bao người mơ ước và đặt kỳ vọng cho nó còn hệ tại một yếu tố rất quan trọng là chính bản thân Bạn.
 Hôm nay, đến với Bạn qua tập sách bé nhỏ, xinh xắn này, người thực hiện muốn gởi Bạn những bí quyết SỐNG ĐẸP như là một gợi ý, như là một thì thầm…  Mong ước rằng bằng cuộc sống, Bạn sẽ tiếp nối những dòng chữ này để gia đình chúng ta ấm êm hạnh phúc, xã hội chúng ta bớt đi những khổ sầu,  phiền muộn  và thế giới hôm nay vang lên những tiếng hoan ca tràn đầy niềm vui và hy vọng .
Thân mến,
Sr. Maria Nguyễn Thị Hùy, OP
 NẾU CÓ LÒNG…
Mặt trời đỏ ối đang khuất dần sau rặng cây. Một chàng trai hối hả lái chiếc xe Pontiac cũ kỹ trên con đường đất hẹp. Sinh trưởng ở vùng này, con đường này quen thuộc với chàng tới mức không cần nhìn chàng cũng biết từng gốc cây bên kia đường. Bóng đêm mịt mù phủ xuống, trời lất phất mưa, gió thổi lạnh ngắt.
Chợt chàng thấy bên kia đường một bà lão đứng cạnh chiếc xe hơi Mercedes. Không cần hỏi cũng biết nó bị trục trặc. Dừng xe lại, chàng trai bước tới, chiếc Pontiac của chàng vẫn nổ máy hổn hển. Bà lão mỉm cười với chàng nhưng đôi mắt đầy lo lắng. Bà đã đứng đây cả giờ đồng hồ, biết bao xe chạy qua nhưng chẳng ai chịu dừng lại để giúp bà. Liệu gã trai này có định hại bà? Trong bộ đồ tầm tầm và vẻ mặt thất thểu, hẳn anh ta nghèo khó và đang bị cái đói hành hạ. Chàng trai lên tiếng trấn an: “Cháu tới để giúp bà. Sao bà không ngồi chờ trong xe cho ấm, ngoài trời lạnh lắm. À quên, cháu tên Joe”.
Tuy xe chỉ bị xẹp bánh nhưng đối với một bà lão, chuyện đó chẳng khác một thảm họa. Joe trải áo chuivào gầm xe. Chỉ 10 phút sau, chàng đã thay xong bánh sơ cua. Người chàng lấm lem, tay trầy trụa. Trong lúc chàng làm việc bà lão quay kính xuống, thò đầu qua cửa xe nói chuyện với chàng. Té ra bà sống ở St. Louis và mới đi qua đây lần đầu. Joe bối rối ngượng ngùng khi bà lão cảm ơn chàng và hỏi chàng định lấy công bao nhiêu tiền. Bà lão nói Joe đừng ngại, đòi bao nhiêu bà cũng trả. Nếu không gặp được chàng thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với bà giữa đêm tối đường vắng như thế này. Thực lòng Joe chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện nhận tiền của bà lão. Sửa xe đâu phải nghề của chàng. Quả là chàng đang thầt nghiệp nhưng chàng giúp bà lão chỉ vì thấy tội nghiệp. Vả lại trong quá khứ biết bao người đã chìa bàn tay hào hiệp cho chàng. Joe từ chối: “Cảm ơn bà, nếu quả bà có lòng, xin hãy giúp người khác”. Joe chờ xe bà lão đi khuất mới rẽ vào con đường về nhà.
Xe chạy được vài dặm, gặp một quán an nhỏ bên đường, bà lão xuống xe. Cô hầu bàn vội chạy lấy khăn cho bà lau mái tóc ướt. Cô vẫn niềm nở và ân cần, cho dù đôi chân   muốn cứng đờ vì đứng và chạy từ sáng tớigiờ. Bà lão tỏ ra ái ngại cho cái bụng bầu chắc cũng đã gần tới ngày sinh của cô. Ăn xong, bà lão kêu tính tiền và đặt trên đĩa tờ 100 đôla. Khi cô hầu bàn đem tiền thối trở ra, bà lão đã biến mất. Trên bàn chỉ còn lại một mẩu giấy nhỏ. Cô gái rưng rưng đọc: “Con đừng cám ơn ta. Ta cũng đã từng được người khác giúp. Nếu con có lòng, xin hãy nhớ tới những người khác”.
Trên đường về nhà, cô hầu bàn nghĩ miên man. Làm sao bà cụ biết rằng vợ chồng cô đang gặp khó khăn. Chồng cô thất nghiệp và tháng sau vợ chồng cô có con? Đi ngang qua công viên,cô gái thấy hai bóng người, một lớn một bé ôm nhau trên ghế đá. Tiếng ru khe khẽ nỉ non trong đêm. “Dù sao thì mình cũng có chỗ ngủ đêm và có việc làm”. Cô gái chạnh lòng. Nàng dấn chân, thò tay vào túi áo rút ra mớ giấy bạc của bà lão tặng cô, đặt xuống bên cạnh bà mẹ không nhà đang ru con. “Đừng cám ơn tôi. Nếu có lòng…”.
Khi cô gái bước vào căn phòng chật hẹp của mình, chồng cô đã ngủ say. Khẽ cởi giầy, cô leo lên giuờng, nhẹ nhàng hôn chàng và nằm xuống. “Về rồi hả cưng. Có chuyện gì không em?” – chồng cô tỉnh giấc khẽ hỏi. “Không, anh yêu, mọi việc ổn cả, Joe ạ”
Chungvui.com.vn (theo Internet)
 PHÉP MÀU NHIỆM GIÁ BAO NHIÊU?
Khi bé gái Tess lên tám, một hôm nó nghe lỏm được câu chuyện giữa cha mẹ và đứa em trai. Andrew mắc một căn bệnh gì đó rất nguy hiểm mà cha mẹ nó đã cạn tiền. Tuần sau, cả nhà nó phải chuyển tới chỗ ở mới. Cha của Tess quyết định bán nhà lấy tiền chữa bệnh cho Andrew. “Chỉ có phép mầu nhiệm mới cứu nổi chúng ta!” – mẹ Tess sụt sùi.
Tess vội chạy vào phòng ngủ, chui xuống gầm giường, lôi ra hũ tiền tiết kiệm của nó. Đổ tiền ra giường, Tess đếm đi đếm lại ba lần. Bỏ tiền trở lại vào hũ, Tess lấy khăn choàng cột thật kỹ cái hũ và lẻn theo cửa sau tới hiệu thuốc cách nhà nó sáu căn. Tess kiên nhẫn chờ, hy vọng ông dược sĩ bán thuốc hỏi tới nó. Nhưng ông dược sĩ còn mải nói chuyện với một người đàn ông. Tess dí giầy trên sàn cho phát ra tiếng kêu cót két, mong lôi kéo sự chú ý của ông chủ tịêm. Vô hiệu. Nó ráng sức rặn ra máy tiếng ho khan, cũng không thấy khá hơn. Cuối cùng, Tess kiễng chân, lấy chiếc hũ gõ vào ô kính trước quầy. Thành công!
“Cháu muốn gì?” – Ông bán thuốc hỏi với vẻ bất cần nghe câu trả lời. “Em cháu… em cháu … bệnh nặng lắm. Cháu muốn mua phép màu nhiệm, Tess lắp bắp. “Ô, ta xin lỗi”, ông dược sĩ thay đổi nét mặt. “Em cháu bệnh nặng lắm… ở trong đầu ấy… mẹ cháu bảo phải có phép mầu nhiệm mới cứu được. Phép mầu nhiệm giá bao nhiêu thưa ông? Bé Tess hổn hển. “Ở đây ta không bán thứ đó, nhưng có thể ta sẽ giúp cháu”, giọng ông dược sĩ nghe dịu dàng.
Người đàn ông đang nói chuyện với ông dược sĩ qùi xuống cạnh Tess và hỏi: “Cháu nói ta nghe đi. Em cháu cần phép mầu nhiệm nào?” – “Thưa ông, cháu không biết. Mẹ cháu bảo em cháu cần được mổ nhưng cha cháu không có tiền, vì thế cháu định dùng tiền của cháu cho em cháu”. “Thế cháu có bao nhiêu tiền?” – người đàn ông lạ mặt mỉm cười hỏi. “Dạ, những 11 đô la và 11 xu kia” – Tess hớn hở đổ số tiền ra khoe. “Nếu cần thêm cháu sẽ cố kiếm cho đủ”. Người đàn ông khoát tay: “Thôi, cháu cất tiền vào hũ và đưa ta về nhà xem em cháu cần thứ phép mầu nhiệm nào.” Vừa nói ông vừa đưa bàn tay to tướng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tess.
Do một sự ngẫu nhiên lạ lùng, người đàn ông mà Tess gặp ở hiệu thuốc chính là bác sĩ Carlton Armstrong, một nhà giải phẫu thần kinh nổi tiếng. Ông từ Chicago tới thăm người em trai là ông chủ tiệm thuốc. Hai tháng sau, cuộc giải phẫu diễn ra thành công. Andrew trở về nhà khỏe mạnh. Khi mẹ Tess rụt rè hỏi ông bác sĩ xem ông đã tốn bao nhiêu tiền cho Andrew, bác sĩ Carlton Armstrong chỉ cười: “Bao nhiêu thì cũng không giá trị bằng tấm lòng của cô thiên thần nhỏ, con gái của bà”.
Chungvui.com.vn (theo Internet)
KHÔNG CÒN THỜI GIAN
Tuy không phải là giáo viên nhưng có lần tôi đi dạy học, mà lại dạy trong một hoàn cảnh đặt biệt với một học trò duy nhất. Ba tình nguyện viên chúng tôi được một tổ chức phi chính phủ cử đến bệnh viện để dạy Katie, cô bé mắc bệnh ung thư máu.
Một tuần năm buổi bọn tôi chia nhau truyền thụ cho em kiến thức tiểu học. Là sinh viên quản trị lại đi giảng ngữ văn  qủa thật không dễ. Nhưng chứng kiến cô bé xanh xao gầy gò, hơi thở nặng nề yếu ớt, mà đôi mắt lại rực sáng niềm phấn khích khi được cầm trên tay một cuốn sách đã làm tôi nao lòng và muốn nỗ lực  giúp em.
Một lần vừa tới bệnh viện, tôi được bác sĩ trưởng khoa mời gặp. Ông thông báo bệnh tình Katie chuyển biến xấu, em vừa ngất xỉu đêm qua, có lẽ phải tạm dừng việc học…Tôi ra về mà không dám vào thăm, sợ gặp phải ánh mắt van lơn của cô bé. Tối ấy bố Katie gọi điện cho từng người, cầu khẩn chúng tôi đừng bỏ rơi cô bé: “Katie rất buồn nếu không được tiếp tục học, nó không thiết gì trên đời nữa…”
Được bệnh viện chấp thuận, chúng tôi lại đến. Tôi tò mò muốn biết động lực nào giúp em không rời xa sách vở. Ngước đôimắt man mác buồn, bé nhỏ nhẹ: “Em biết bệnh của mình…Thời gian chẳng còn mấy, em muốn sống những tháng ngày ý nghĩa. Học tốt có thể giúp em làm được việc gì đó…”. Tôi xúc động quay đi, không để em nhìn thấy giọt nước mắt đàn ông yếu đuối….
Cái “việc gì đó” hoá ra là những bài viết ngắn. Cô bé bẽn lẽn trao xấp giấy mỏng, tôi đọc chăm chú rồi ngạc nhiên… Mấy mẩu chuyện của em lần lượt được báo đăng tải. Những suy nghĩ, cảm nhận về thế giới chung quanh dưới mắt Katie thơ ngây và ngộ nghĩnh nhưng chan chứa tình yêu cuộc sống, làm bao người thổn thức…Tôi đã thấy em cười khi tiền nhuận bút được gửi tới qũi từ thiện…
Chín tháng sau ngày ấy Katie từ bỏ cõi đời, chỉ một tuần trước khi em tròn 10 tuổi. Đọc báo biết tin bố mẹ Katie tặng số tiền dành dụm cả đời cho một viện huyết học chuyên nghiên cứu ung thư. Tôi hiểu, ngọn lửa sống nơi Katie- đứa con duy nhất của ông bà – đã được họ gìn giữ trong lòng và hy vọng thắp lên ở những mảnh đời bất hạnh khác…
Hoàng Hiệp (theo bookbrowse.com)
 MỘT ĐIỀU NHỎ
Một ngày kia, Mark đang trên đường từ trường trở về nhà sau buổi học. Dọc đường cậu thấy một cậu bé cũng trạc tuổi như cậu đang đi phía trước làm rớt bọc đồ mang trên vai, trong đó rơi ra rất nhiều sách vở, còn có cả hai cái áo len, một đôi găng tay, một cây gậy chơi bóng chày và một máy thu băng. Mark gíup cậu ta nhặt các thứ vương vãi trên đường. Và do cả hai cùng đi về một hướng nên Mark giúp cậu ta mang một ít đồ đạc. Vừa đi vừa nói chuyện, Mark được biết cậu ta tên Bill, rất mê các trò chơi điện tử, đang gặp phải nhiều rắc rối (học dở tệ) với các môn học ở trường và vừa chia tay với bạn gái.
Theo con đường họ đến nhà Bill trước, Mark được cậu ta mời vào nhà uống nước, và xem một số bộ phim truyền hình. Buổi trưa hôm đó trôi qua đi tương đối dễ chịu với những trận cười đùa nho nhỏ và những cuộc nói chuyện tâm tình. Sau đó Mark trở về nhà. Từ đó cả hai tiếp tục gặp nhau, thỉnh thoảng ở trường hoặc cùng đi ăn trưa… Rồi cả hai cùng đậu tốt nghiệp cấp II, cùng vào một trường cấp III và vẫn giữ mối quan hệ bạn bè trong suốt thời gian nhiều năm sau đó. Khi những năm dài đằng đẵng ở trường trung học kết thúc, ba tuần lễ trước ngày tốt nghiệp, Bill bảo rằng cậu có chuyện cần nói với Mark. Bill nhắc lại cái ngày cách đây nhiều năm khi họ lần đầu tiên gặp nhau trên đường đi học về. “Có bao giờ cậu tự hỏi vì sao tớ mang vác quá nhiều thứ về nhà vào ngày hôm đó không?’. Bill hỏi và rồi tự giải đáp: “Bữa đó tớ dọn dẹp sạch sẽ ngăn tủ cá nhân ở trường vì tớ không muốn để lại một mớ hỗn độn cho người sử dụng sau tớ. Tớ đã đánh cắp một số thuốc ngủ của mẹ và hôm đó là lúc tớ đang trên đường về nhà để tự tử. Nhưng sau khi gặp cậu, nói chuyện cười đùa với cậu, tớ đã nhận ra rằng nếu tớ tự giết chết mình, tớ sẽ mất cơ hội vui đùa như đã có với cậu và có thể sẽ mất nhiều cơ hội sau đó nữa. Cậu thấy đấy Mark, khi cậu giúp tớ nhặt những đồ vật rơi vãi trên đường ngày hôm đó, cậu thật ra đã gíup tớ còn nhiều hơn thế nữa. Cậu đã cứu sống cuộc đời tớ”.
John W. Schlatter (Phú nguyễn dịch)
 CỤC GẠCH
Lớn lên, Liza rất ngạc nhiên khi thấy cha mình vẫn giữ trong gara một chiếc xe hơi Jaguar cũ kỹ bị móp ở phía trước. Đó là một sự lạ ở một người giàu có như cha cô. Một bữa nọ, không nén nổi tò mò, Liza hỏi cha. Thay cho câu trả lời, cha Liza kể cho cô nghe một câu chuyện xảy ra với ông và chiếc xe từ thời ông còn trẻ.
Năm đó, cha Liza là một doanh nhân trẻ thành đạt rất sớm. Đường đời đối với ông như một xa lộ rộng lớn và phẳng phiu. Công việc làm ăn của ông trôi chảy như chiếc xe hơi đời mới nhất mà ông vừa tậu phóng hết tốc lực. Cuộc đời đối với ông chỉ là canh bạc làm ăn lớn. Với ông, thế giới này sẽ không tỗn tại nếu nó không dính dáng tới thương trường.
Một hôm, ông phóng xe đi nghỉ mát vào những ngày cuối tuần. Say mê tốc độ, cha của Liza cho xe lao hết tốc lực. Cảnh vật hai bên đường như biến mất. Bất chợt, thân xe rung lên bần bật. Cha của Liza suýt lạc tay lái. Hoảng hốt ông vội thắng xe, để lại vết trượt dài nóng bỏng trên mặt đường. Chiếc xe ngoằn ngoèo một đoạn dài trước khi dừng lại. Mở cửa xe nhảy vọt ra, cha của Liza hiểu ngay mọi chuyện. Một vật gì đó, hẳn là một cục gạch, đã lao thẳng vào đầu xe ông. Nhìn quanh, cha của Liza chỉ thấy một cái bóng nhỏ bên vệ đường phía xe ông đã đi qua. Chắc chắn đây là thủ phạm! Điên tiết, cha Liza chạy về phía cái bóng. “Đừng hòng thoát khỏi tay tao, đồ khốn kiếp”, cha Liza nghiến răng rủa thầm.
Tuy nhiên, cái bóng nhỏ không có ý định chạy. Tới gần,cha Liza thấy rõ đó là một bé gái chừng 10 tuổi. Bên cạnh đó là một chiếc xe lăn. Trên xe lăn không có người. Một cô gái khác mặt đỏ bừng, đang ngồi bệt trên cỏ, một tay bám vào thành xe, một tay chống đất, đang cố rướn người leo lên xe. Mặt đẫm mồ hôi, bé gái đang cố sức đẩy cô chị lên xe, nhưng xem ra vô ích. Nghe tiếng chân lại gần, bé gái quay lại. Hẳn vẻ mặt giận dữ cùng cực của cha Liza làm nó sợ. Cô bé cuống quýt: “Cháu van ông! Ông đừng đánh cháu! Cháu phải làm thế vì hai chị em cháu ở đây cả giờ rồi! Cháu kêu mãi mà chẳng ai chịu dừng lại”. Những giọt nước mắt của cô bé khiến cơn giận dữ của cha Liza nguội đi như nước đổ lên thép nung đỏ. Vừa giận dữ, vừa sượng sùng, nửa thương hại, cha Liza đứng chết trân. Cô bé chìa hai tay: “Ông làm ơn giúp cháu nâng chị cháu lên xe. Lúc nãy cháu đẩy xe bị vấp làm chị ấy té xuống đất”.
“Cha giữ chiếc xe ấy như một kỷ niệm về bài học mà cuộc sống đã dạy cho cha. Con người ta sống phải luôn chú ý tới những người xung quanh mình. Đừng như cha và những người lái xe trên xa lộ kia chỉ biết say mê với con đường may mắn của mình, mà không nhìn thấy ai. Nếu con không học được điều đó, sẽ có lúc con sẽ bị những cục gạch lao thẳng vào mặt để gíup con hiểu  đời. Lúc đó, đừng oán giận, ngược lại con phải cảm ơn cục gạch” – cha của Liza kết thúc câu chuyện.
Chungvui.com.vn (theo Internet)
 CUỘC SỐNG  LÀ TIẾNG VỌNG
 Một cậu bé cùng bố đang tập leo núi. Đột nhiên cậu bị trượt chân, hoảng hồn cậu la lên: “A!..”. Và cậu lấy làm ngạc nhiên khi nghe đâu đó trong vách núi lặp lại: “A!…”.
Tò mò, cậu hét lên: “Bạn là ai?”. Trong vách núi lại vang lên: “Bạn là ai?”. Tức giận, cậu lại hét lên: “Đồ nhút nhát”. “Đồ nhút nhát”, vẫn âm thanh từ vách núi vọng lại.
Cậu quay qua nhìn bố và hỏi: “Sao lại như vậy hả bố”?
Người bố mỉm cười và giải thích: “Con trai, mọi người gọi đó là tiếng vọng, nhưng thật sự nó là cuộc sống. Nó trả lại cho ta tất cả những ta đã nói và làm. Cuộc sống chỉ là sự phản chiếu lại những hành động của chúng ta mà thôi. Nếu con muốn mọi người yêu thương con thì trước hết con hãy yêu thương mọi người! Nếu con muốn mình được sống trong hạnh phúc, con hãy làm cho người khác cảm thấy hạnh phúc trước đã! Thế đấy, cuộc sống sẽ cho lại con tất cả những gì mà con đã cho nó”!
Chungvui.com.vn (theo Internet)
 NHỮNG CON SAO BIỂN
Tuy đã trượt tớ 3 kỳ thi đại học nhưng tôi vẫn ráng chờ thêm một năm nữa. Tôi muốn học qua đại học, lên cao học, giật bằng tiến sĩ và khi đó giấc mơ viện sĩ không phải là quá xa xôi. Chỉ có điều rủi là tôi cũng chưa biết nên chọn ngành nghề nào.
Năm đầu tôi chọn ngành vật lý nguyên tử. Chẳng phải giải Nobel thứ nhất mà bà Marie Curie đã giành được là nhờ công trình phát hiện ra tia phóng xạ đó sao? Một ngày kia, biết đâu tôi, một cô gái tốt nghiệp trung học với điểm số không lấy gì làm xuất sắc lắm, lại trở thành người phụ nữ đầu tiên và duy nhất trên thế giới đoạt tới ba giải Nobel? Qua năm thứ hai, tôi xin thi vào trường điện ảnh. Tôi nghĩ mình có tài năng xuất chúng chưa được phát hiện và sớm hay muộn tôi cũng rinh được quả cầu vàng hay vài tượng lão Oscar. Thế rồi năm nay, tên của tôi lại không có trong danh sách trúng tuyển trường Y. Tiếc thật! Rõ ràng lối thi cử ngày nay đã bỏ sót một nhân tài.
Vào một sáng nọ, tôi ra biển sớm. Mặt trời còn chìm dưới mặt biển, làn Gió lạnh ướt hơi sương vuốt mặt, bầy chim biển chấp chới trên đầu kêu quàng quặc. Một cái bóng nhỏ lom khom phía mép nước đập vào mắt tôi. Lại gần, tôi nhận ra đó là một bé gái, tóc bím hai vai, mũi hếch lấm tấm tàn nhang. Nó cặm cụi nhặt những vật đen đen trên bãi cát quăng xuốngnước. “Làm gì sớm vậy, nhóc?” – tôi hỏi. “Cháu thả mấy con sao biển xuống nước kẻo lát nữa nắng lên chúng chết hết”, cô bé nhoẻn miệng chào tôi và giải thích.
Tôi nhìn quanh. Nước triều rút xuống để lại những con sao biển nằm chỏng chơ. “Thảo nào vào giấc trưa, khắp nơi bốc mùi” – tôi nghĩ. “Mày nhặt sao cho xuể? Chúng nằm đây hằng hà sa số!” – tôi cười khẩy. “Được con nào hay con đó. Còn hơn để chúng chết hết. Đây, thêm một con sống nữa đây này!”, miệng nói tay con bé quăng xuống biển một con sao. Tôi ngồi phịch xuống cát, thẫn thờ nhìn ra biển. Con bé vẫn cặm cụi nhặt, ném. Lòng tôi xốn xang vì câu nói của con bé. Trái đất 6 tỷ người, tôi chưa giúp được cho bất cứ ai và cũng chẳng biết là sẽ giúp được hay không, vì còn chờ phải nên ông nọ bà kia. Còn con bé… ít ra thì hiện giờ nó cũng có ích một cách thiết thực cho đời hơn tôi. Tôi đứng dậy tới gần con bé: “Hai chị em mình cùng nhặt nhé”.
Chungvui.com.vn (theo Internet)
BÀI KIỂM TRA NHỚ ĐỜI
Khi tôi đang còn học năm thứ hai, một ngày nọ, vị giáo sư già cho chúng tôi làm bài kiểm tra. Việc đầu tiên của tôi là lướt mắt qua toàn bộ các câu hỏi. Không có câu nào quá khó, vì tôi vốn là cô học trò thông minh. Duy chỉ có câu hỏi cuối cùng làm cho tôi bật ngửa người: Chị hãy cho biết tên bà lao công trong trường ta.
Trời đất ạ! Bà lao công thì có liên quan gì đến chuyện đỡ đẻ và chăm sóc sản phụ kia chứ? Ngày nào tôi chẳng gặp bà. Bà ấy già lắm rồi, chẳng biết là 60 hay đã 70 tuổi. Mặt nhăn nheo, dáng vẻ khắc khổ, bà hầu như không bao giờ nói tiếng nào, suốt ngày chỉ cắm cúi cầm giẻ, cầm chổi lau quét nhà. Nhiều khi cả bọn chúng tôi bô bô tán chuyện vừa đi trên hành lang, không thèm tránh lối cho bà lão đang còng lưng lau sàn nhà. Trông bà lão vội vàng tránh sang một bên, có lúc lòng tôi cũng nao nao. Một lần nọ, mải chạy một cô bạn tôi vấp té đánh đổ bịch sữa đang uống dở ra sàn. Bà lão tội nghiệp vội lắp bắp: “Các cô để đấy cho già. Các cô vội, cứ làm việc của mình đi. Đây là việc của già mà!”.
Chỉ có thế thôi thì làm sao tôi biết họ và tên của bà? Mà có biết cũng chẳng để làm gì. Bà ấy chẳng qua chỉ như cái bóng âm thầm bên lề cuộc sống sôi động đang cuốn hút lũ sinh viên ồn ào chúng tôi. Tôi quyết định để trống câu trả lời. Cũng không có gì là quan trọng. Miễn tôi trả lời xuất sắc những câu hỏi liên quan tới chuyên môn là được.
Vài ngày sau, vị giáo sư trả lại bài kiểm tra. Ông chậm rãi nói: “Đa số các em đều viết được. Nhưng tôi lo ngại rằng nếu cứ đà này khi tốt nghiệp lớp ta sẽ cho ra trường toàn là những …người máy. Đó sẽ là một thảm họa” ! Phía dưới, lũ học trò chúng tôi lao xao, không hiểu thầy muốn nói gì. “Nghề của các em là chăm sóc, giúp đỡ những người phụ nữ trong những giờ phút đau đớn nhất và cũng là hạnh phúc nhất trong đời. Các em là thiên thần hộ mệnh cho những sinh linh mới. Nỗi đau của họ cũng phải là chính nỗi đau của các em. Nghề nghiệp của các em cần những con người nhạy cảm, biết quan tâm, nâng đỡ số phận của mọi người, dù họ là mệnh phụ phu nhân, một ngôi sao hay chỉ là bà quýet rác. Một bà lão cần mẫn phục vụ các em năm này qua năm khác mà các em cũng không thèm biết tên, không biết hoàn cảnh của bà ấy là một điều đáng để các em suy nghĩ. Vì thế, thầy cho rằng toàn bộ số bài kiểm tra của lớp ta đều không đạt yêu cầu”.
Một bài học nhớ đời đối với tôi. Sau này, tôi dò hỏi và biết được tên của bà lão là Dorothy. Bà đã làm việc ở đây gần nửa thế kỷ, từ lúc còn con gái. Hai người con trai của bà đã hy sinh trong chiến tranh. Bà ấy có quyền nghỉ hưu nhưng vẫn xin ở lại làm việc không lương.
Chungvui.com.vn (theo Internet)
 TÌNH YÊU TRONG MẮT TRẺ THƠ
Cách nhìn của trẻ em đối với câu hỏi: “Như thế nào là tình yêu?” tuy mộc mạc và ngây thơ, nhưng xem ra rộng hơn, sâu sắc hơn người lớn. Chúng ta hãy xem một số câu các em trả lời phỏng vấn các chuyên gia tâm lý học:
“Tình yêu là khi bà bị đau thấp khớp không thể cúi người xuống sơn móng chân, thế nhưng bà lại rất thích việc đó và thế là ông ngoại giúp bà, mặc dù ông cũng bị thấp khớp”.
“Cháu yêu chị cháu lắm vì thế nếu chị ấy lỡ làm cháu ngã, cháu sẽ cắn môi thật chặt để không khóc. Nếu cháu khóc chị ấy sẽ buồn lắm”.
“Tình yêu? Đấy là lúc cháu mệt lắm nhưng trông thấy bạn ấy là cháu lại muốn cười”.
“Yêu là khi người ta hôn nhau rồi nói chuyện rì rầm thật là lâu như  bố mẹ cháu ấy”.
“Chắc chắn là mẹ cháu yêu cháu nhất. Ngoài mẹ, có ai hôn cháu trong lúc đang ngủ đâu”?
“Dĩ nhiên mẹ cháu yêu ba cháu. Hễ ăn thịt ga bao giờ mẹ cũng gắp cho ba miếng ngon nhất”.
“Con cho Pop phải yêu cháu lắm, nên nó mới chịu liếm mặt cháu khi cháu đi chơi với cậu Sam và bỏ nó ở nhà một mình”.
“Hôm nay ba mẹ đưa chị cháu đi sắm đồ. Cháu biết chị cháu yêu cháu nên mới tặng lại cho cháu cái váy cũ chị ấy mặc đã chật. Nếu không yêu cháu chị ấy có thể đã cho con bé Vika hàng xóm rồi”.
“Mẹ cháu yêu ba cháu hơn cháu. Ba mặc chiếc áo sơ mi đó tới 2 ngày mà mẹ vẫn khen đẹp. Còn cháu mới mặc chhiếc áo đi chơi có một vòng, vừa về tới nhà đã bị bắt thay ra đem giặt lại còn bị la: ở dơ như quỷ”.
“Cháu để chị cháu cú lên đầu cháu, là vì mẹ bảo có yêu chị ấy mới làm vậy. Thế nên, cháu sẽ cú đầu thằng em cháu, vì cháu rất yêu nó”.
“Theo cháu, yêu là khi người ta sợ. Cứ xem ba cháu thì biết. Ba không dám nói yêu mẹ, nên chờ cả năm tới ngày Lễ tình yêu mới mua thiệp có in sẵn câu anh yêu em”.
“Tình yêu là thứ dễ quên lắm hở cô? Nếu không, tại sao bố mẹ cháu ngày nào cũng nhắc nhau anh yêu em, em yêu anh”.
Chungvui.com.vn (theo Internet)
 CHUYỆN VỀ HAI HẠT LÚA
Có hai hạt lúa nọ được giữ lai làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khoẻ và chắc mẩy.
Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm: “Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mìnhphải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ”. Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu cuộc đời mới.
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì- nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời mhững hạt lúa mới…
Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ- đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai. Tôi hy vọng đó cũng là sự lựa chọn của bạn và tôi khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này…
Chungvui.com.vn (theo Internet)
 JEFF ‘TAI VOI’
Trong lớp, lúc nào Tim cũng thấy mình cô độc. Đến lớp, nó lủi thủi chui vào một xó. Giờ ra chơi, Tim im lặng nhìn các bạn vui đùa, nếu có ai rủ rê nó chỉ lắc đầu, riết rồi chẳng ai mời nó. Cũng trong cái góc lớp đó, nó lẳng lặng nhai bữa cơm trưa.
Thế rồi, trong lớp xuất hiện một học trò mới. “Đồ tai voi!” – Tim nghĩ thầm. Quả thật, nhìn Jeff – tên thằng bé mới vào lớp – người ta nghĩ là bà mụ đánh rớt nó xuống đất ngay khi mới từ trong bụng mẹ chui ra, nên nó mới có hình dong kỳ dị: Mũi tẹt dí, đầu méo mó và gồ ghề, hai tai to tướng choán lấy nửa bên đầu.
Ấy thế mà ngay trong giờ ra chơi đầu tiên, cái thằng ranh ấy đã bám dính lấy Jennifer Lawrence, cô bé xinh xắn nhất và vui nhon nhất lớp. Cứ nhìn nó tỳ người vào bàn Jennifer mải mê nói chuyện, nhìn Jennifer mỉm cười với nó, Tim muốn lộn ruột. “Quái lạ!” – Tim lẩm bẩm. Tim thích Jennifer từ lâu, nhưng không hiểu sao mỗi khi Jennifer cười với nó thì nó lại nghĩ cô bé chế nhạo nó.
Được vài hôm, một buổi trưa Tim đang cặm cụi gặm bánh mì phết bơ đậu phộng đường, ngẩng đầu lên nó thấy Jeff đang đứng cạnh bàn Jennifer. Còn cô bé ngồi lùi vào dành ra một khoảng trống. Tim thấy Jeff đắn đo một chút, rồi bước lại phía bàn nó. Jeff đến cạnh Tim và hoi: “Cậu có thấy phiền không khi tớ ngồi cạnh cậu?”. Tuy không vui nhưng Tim đáp: “Xin mời”. Từ đó, hễ tới giờ ra chơi Jeff chạy sang chỗ Tim, sau nó xin cô giáo cho chuyển sang ngồi cạnh Tim. Rồi hai đứa làm bạn với nhau, mặc dù trước nay chưa bao giờ Tim có một người bạn. Tim không còn đơn độc nữa.
Một hôm, nhân lúc vui Tim hỏi Jeff: “Tại sao hôm đó cậu lại đến với mình? Chẳng phải Jennifer mời cậu ngồi cạnh đó sao?” – “Đúng thế,nhưng bạn ấy đâu có cần mình”, Jeff đáp. “Thế ai cần cậu?” – Tim hỏi. “Cậu chứ ai nữa” – Jeff trả lời. “Mình à?” – Tim hỏi lại. “Cậu đang đơn độc và sợ hãi. Cậu cần có bạn bè” – Jeff giải thích. “Mình sợ à?” – Tim thắc mắc. “Đúng thế. Mình nhìn mặt cậu và hiểu cậu đang sợ. Mình đã từng trải qua những cảm giác như cậu. Cậu biết đấy, diện mạo của mình không xuất sắc lắm. Mình  cũng đã từng quá lo lắng, sợ hãi vì điều đó. Mình nhìn ai cũng nghĩ là người đó đang hoặc chí ít là muốn chế nhạo mình. Mình không mấy khi dám nhìn thẳng vào mặt người khác. Thế nên, lúc nào mình cũng cô độc. Một người bạn đã giúp mình hiểu rằng: Nếu chỉ chăm chăm nghĩ tới bản thân, niềm vui sẽ không bao giờ đến với mình. Người bạn đó đã giúp mình học cách quan tâm đến người khác và quên đi ngoại hình của mình. Thế nên mình mới đến ngồi với bạn”.
Chungvui.com.vn (theo Internet)
BÁN CHÓ
Ông chủ tiệm giơ chiếc búa đóng mảnh ván trên đề dòng chữ nguyệch ngoạc “Tại đây bán chó” lên cánh cửa ra vào. Những tấm bảng như thế bao giờ cũng thu hút lũ trẻ. Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, một chú bé xuất hiện cạnh tấm biển. “Bác định lấy bao nhiêu tiền một con?” – cậu bé hỏi. Ông chủ tiệm đáp: “Cỡ ba chục tới năm chục, còn tùy đấy”.
Cậu bé mò khắp túi trên túi dưới, lôi ra những đồng tiền lẻ nhàu nát. “Cháu chỉ có hai đồng và ba mươi bảy xu – chú nhóc thú thực – nhưng cháu xem chó được không?”.
Ông chủ hiệu mỉm cười rồi bất chợt huýt sáo lanh lảnh. Từ trong cũi, một con chó cái nhảy vọt ra, chạy tới chỗ ông chủ đứng. Theo sát chó mẹ là năm chó con mũm mĩm tròn trịa như những trái banh phủ đầy lông mềm mại. Một chó cún khác lẽo đẽo tụt lại phía sau khá xa. Ngay lập tức chú bé nhận ra rằng con chó đi sau cùng ấy khập khiễng. “Con này bị sao vậy, bác?”.
Ông chủ tiệm giải thích: bác sĩ thú y đã khám và phát hiện nó không có hốc xương hông nên sẽ phải đi khập khiễng cả đời. Giọng cậu bé chợt lắng xuống: “Cháu muốn mua con chó này…”. Ông chủ tiệm ngạc nhiên: “Ta không nghe lầm chứ? Quả thực cháu định mua con chó này? Ta cho cháu đó.”
Cậu bé nhìn thẳng vào mắt ông chủ: “Cháu không muốn ông cho cháu con chó. Chú cún này cũng đáng giá như các anh em của nó và cháu sẽ thanh toán đủ số tiền đó cho ông. Hiện cháu chỉ có hai dồng ba hào bảy xu, nhưng mỗi tháng cháu sẽ trả thêm cho ông 50 xu cho tới khi hết nợ”. Ông chủ tiệm căn vặn: “Có thực cháu muốn mua chó nhỏ này không? Nó sẽ không bao giờ có thể nhảy nhót chơi đùa với cháu như những con chó khác”.
Đáp lời ông chủ, cậu bé lấy tay vén ống quần lên tới tận đùi để lộ ống chân trái còng queo được đỡ bằng những thanh chằng bằng thép và đai da. Rồi cậu thì thào: “Chính cháu cũng không chạy được, nên cháu nghĩ con chó cũng cần có người hiểu nó”.
Chungvui.com.vn (theo Internet)
ĐỨA CON TRAI
“Bác ơi, con trai bác về rồi đây này”, cô y tá khẽ thì thầm vào tai người bệnh. Cô gái phải lặp lại vài lần câu nói, mi mắt ông gìa mới khẽ hấp háy. Nặng nhọc va lờ đờ sau cơn đột quỵ tim vào lúc nửa đêm, ông chậm chạp đưa ánh mắt đờ đẫn về phía người thanh niên đứng bên cạnh giường. Có lẽ trong lúc này, ông chỉ nhận ra bóng dáng lờ mờ của đứa con trai duy nhất.
Chàng trai mặc quân phục nhìn ông thảng thốt, bối rối. Dường như chàng muốn nói gì đó rồi lại thôi. Chàng trai cúi xuống khẽ gọi: “Cha! Cha nhận ra con không?” và cầm lấy bàn tay ông lão. Bàn tay rắn chắc của chàng nắm chặt lấy cổ tay gầy gò da bọc xương của ông. Những ngón tay cứng đờ của ông lão bấu víu lấy tay chàng như muốn được tiếp thêm sức sống, như bịn rịn không muốn từ bỏ cái thế giới mà ở đó còn lại núm ruột duy nhất của ông. Cô y tá vội chạy tìm chiếc ghế đặt bên cạnh giường bệnh.
Chàng trai mặc áo lính mệt mỏi ngồi xuống ghế. Trong tiếng rít của máy thở oxy, tiếng rên của các bệnh nhân khác, tiếng chân hối hả nhưng rón rén của các nhân viên y tế vào ra phòng cấp cứu, chàng trai vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé, miệng thì thầm bên tai ông gì những lời yêu thương và an ủi. Chàng trai kể cho cha những tháng ngày hạnh phúc của gia đình, về nỗi nhớ cha khi chàng trong quân ngũ, về những chuyến đi, những kế hoạch mà cha con cùng dự định sau khi chàng xuất ngũ. Chàng nhắc chuyện cha chàng muốn chàng sớm lấy vợ để ông có cháu chơi…
Trong tiếng thì thầm của chàng trai, những nét nhăn trên vầng trán khô héo củaông lão dường như giãn ra, những tia sáng yếu ớt lấp lóe nơi đôi mắt ông. Đêm dài lặng lẽ trôi đi. Vài lần cô y tá vào kiểm tra sức khỏe của ông lão. Cô hiểu ông lão khó qua được đêm nay, nhưng cô không thể nói điều đó cho người con đang cố tiếp sức cho cha mình. Cô chỉ biết khuyên anh nên nghỉ một lát lấy lại sức, nhưng chàng trai nhất quyết từ chối.
Khi vừng đông đỏ ối nơi chân trời sắp tắt, ông lão thanh thản thở hắt hơi cuối cùng. Chàng vuốt mắt cho ông lão. Tay chàng nắm chặt bàn tay ông lão như không muốn rời. Cô y tá khẽ vỗ vai chàng trai: “Anh nên nghỉ lấy một chút rồi điền vào tờ khai này. Còn bây giờ là phận sự của chúng tôi”. Chàng trai ngẩng đầu, ngước đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ nhìn cô y tá: “Khai gì cơ?”. “Họ tên, địa chỉ của cha anh. Anh xem đi. Có gì cần giúp đỡ cứ hỏi tôi” – cô y tá đáp. “Nhưng…tôi…tôi đâu có biết ông ấy là ai đâu mà khai” – chàng trai lúng búng. Đến lượt cô y tá sửng sốt.
“Không phải cha tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi gặp ông ấy. Có lẽ người ta nhầm tôi với con trai của ông ấy”, chàng trai phân bua. “Thế sao anh im lặng khi tôi đưa anh tới đây?” – cô y tá hỏi. “Tôi định nói nhưng rồi tôi nghĩ ông ấy chắc không qua khỏi đêm nay. Ông ấy muốn có con ở bên cạnh, nhưng để tìm được đúng người có lẽ không kịp nữa. Thế nên tôi quyết định ở lại”, chàng trai đáp.
Chungvui.com.vn (theo Internet)

Menu:
Trang chủ, Mua sắmTin tứcKiến thứcHợp tác kinh doanhGiới thiệu,Chungvui.com.vn, Danh bạ website hay,


Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.
Hide
X