Đầu tháng 01/2013 tự nhiên sốt cao liên tục 40 độ, mình mẩy ê ẩm, lạnh
từ trong xương lạnh ra. Lạ thật chưa bao giờ bị kiểu như vậy. Nghi sốt
xuất huyết vì ở Đà Nẵng đang mùa dịch. Nhưng đánh liều nằm lỳ ở nhà suốt
2 ngày ròng rã. Cơn sốt vẫn không dứt. Qua ngày thứ 3, gọi dịch vụ xét
nghiệm tận nhà. Sau 30 phút, họ báo kết quả bị sốt xuất huyết. Thế là
tức tốc cấp cứu nhập viện trong khi vẫn sốt cao 40 độ. Người mệt lả đừ
điếc.
Nhập viện, nhờ có Người thân trong ngành y tế nên được đề nghị phòng yêu
cầu. Truyền dịch và nước được các bác sỹ tức tốc tiến hành. 01 Ngày 3
lần máu được lấy để test các thông số. Qua ngày thứ 6 (truyền dịch liên
tục), đã đỡ sốt, nhưng chiều hôm đó, khoảng 17h30 thứ sáu (cuối tuần)
tiểu cầu sụt giảm nghiêm trọng. Bình thường ở mức 150.000-400.000 tiểu
cầu/mm³ máu nhưng mình chỉ còn dưới 20.000 và liên tục có triệu chứng
giảm. Nếu giảm tiếp thì khả năng xuất huyết nội rất cao, nguy hiểm tính
mạng. Thế là bác sỹ hội chẩn gấp và yêu cầu truyền máu, nhưng phải là
máu tươi (bởi máu khô thì tiểu cầu đã chết).
Nhưng, truyền máu không phải dễ bởi 3 lý do:
1. Có người cho máu: bác sỹ yêu cầu cần tối thiểu 7 người.
2. Phải cùng nhóm máu O giống mình.
3. Cùng nhóm máu nhưng phải là máu sạch: k nhiễm siêu vi B, không bị bện truyền nhiễm, HIV...
Lúc đó cả gia đình quáng gà, lúc đầu cũng đã tính tới phương án truyền
máu nhưng nghĩ đơn giản 1 mình Anh vợ là đủ. Ai dè bác sỹ cần 7 người.
Cuối tuần lại là giờ chót cuối giờ huy động ai đây?
Đành gọi điện (lúc đó trong đầu chỉ gọi hú họa cầu may):
1. Vợ gọi cho cơ quan vợ
2. Mình gọi cho cơ quan mình.
Thật may mắn, trong tích tắc, cơ quan vợ huy động được 5 người nhóm máu O
lên ngay bệnh viện. Khoảng 30 phút sau, cơ quan mình huy động nguyên 1
đội đá banh lên để sẵn sàng truyền máu. Thế là tổng cộng hơn 10 người đã
sẵn sàng. Điều mình cảm động nhất là trong số đó, ở phía cơ quan vợ
mình toàn là sếp. Có cả 1 Người là nữ cũng sẵn sàng cho máu vì cùng nhóm
máu O với mình. Tất cả mọi người đến cho máu mà tinh thần vô cùng vui
vẻ. Kết quả, 4 Người cơ quan vợ mình được chọn để truyền máu. Tối hôm
đó, máu đã được truyền kịp thời.
Cũng tối hôm đó, 1 Người học trò của mình đã ở lại trực trông coi truyền
máu. Không chỉ trông coi, mà Người học trò ấy đã giúp mình tối đa vì
mình k đi vào toilet được. Tất cả xử lý tại chỗ.
Cũng trong số Người đã truyền máu cho mình, có 1 Người đang dành máu để
truyền cho vợ (vì vợ bị bệnh giảm tiểu cầu) cũng đi hiến cho mình, để
rồi hôm sau lại phải huy động Người khác cho máu vợ khi vợ phải vào
viện.
Bài học mình đã nhận ra:
- Cuộc sống không chỉ có tiền, vật chất. Mà cao hơn hết là tinh thần cao
cả. Cuộc đời vẫn còn nhiều người tốt sống hết mình vì mọi người xung
quanh mà không màng sự trả ơn.
- Không ai có thể tách cuộc sống của mình ra khỏi cộng đồng. Vì vậy đừng bao giờ sống xa cách mọi Người.
- Có giúp Người thì Người khác mới giúp chúng ta những khi có việc cần.
Hãy mỗi ngày biết cảm ơn cuộc sống này, đừng than thân trách phận, đừng
mất hy vọng và hãy giúp mọi người quanh mình với tất cả khả năng có thể
và đó là cách tốt nhất, đơn giản nhất để chúng ta trả ơn mọi Người và
cuộc đời này.
Đăng nhận xét